Tiếng lão nhân nỉ non vang vọng ở bên tai, trong lòng tôi nghi hoặc, nhìn thoáng qua Tiểu Bạch, Tiểu Bạch túm vạt áo lão nhân nói.

- Ông nội, ông nói chính là ai? Ông còn chưa nói cái thứ đồ vừa rồi là gì đâu?

Lão nhân lúc này mới từ từ phục hồi tinh thần lại, nhìn Tiểu Bạch, lại nhìn tôi, thở dài.

- Đó là một cái oán thai.

- Cái gì, oán thai?

Tôi sửng sốt, chẳng lẽ thứ kia đúng thật là một cái thai nhi?

Lão nhân chậm rãi nói.

- Oán thai này, là của một lão đối thủ trước đây của Chung gia chúng ta, người trong hắc đạo có bao nhiêu thủ đoạn ác độc, hắn đi khắp nơi thu thập những tử anh trong bụng những thai phụ khó sinh mà chết, dùng bí pháp đem chế luyện thành oán thai...

Ông lão nói, phương pháp chế tác oán thai này cực kỳ ác độc, bởi vì yêu cầu đồng thời chế luyện hồn phách của thai phụ cùng thai nhi, sau khi chế thành sẽ giữ oan hồn thai phụ bên người, phái oán thai đi ra ngoài hại người.

Oán thai đều là thai nhi chưa xuất thế, oán khí rất nặng, thông thường bọn nó sẽ kí sinh trong cơ thể con người, lấy huyết nhục tinh khí làm đồ ăn, bọn họ cho rằng như vậy là có thể lớn lên thành hình, nhưng trên thực tế sau khi bọn họ hút cạn tinh khí huyết nhục của ký chủ, phản hồi cơ thể mẹ, sẽ bị người thi pháp lấy ra, mà chờ đợi bọn họ, chỉ có tiếp tục vòng luân hồi hại người không hồi kết.

Vào mấy chục năm trước, người trong hắc đạo bị gia tộc Chung thị đuổi giết, trọng thương chạy trốn tới Nam Cương xa xôi, lúc ấy tất cả mọi người cho rằng hắn hẳn phải chết, nhưng sau khi Chung gia trở về quê quán, liền gặp phải một lần kiếp nạn đặc thù trong lịch sử, thiếu chút nữa lâm vào hoàn cảnh vạn kiếp bất phục

Khi đó, thế hệ lão nhân của Chung gia cũng chưa có thể tránh được kiếp nạn, đều bị đánh thành đầu trâu mặt ngựa như nhau, sau lại thật vất vả chịu đựng đến khi phong ba kết thúc, người nhà họ Chung đã kéo dài hơi tàn, mà cái người trong hắc đạo kia lại đột nhiên xuất hiện.

Lần này hắn đến thuần túy là vì báo thù, chẳng những giết hai người trưởng lão Chung gia, lại hủy diệt tổ tông từ đường, nếu không phải lúc ấy hắn cùng hai người Chung Vạn Lý tử chiến, đuổi đi người trong hắc đạo, bây giờ Chung gia còn tồn tại hay không, chỉ sợ đều là một ẩn số không ai biết được.

Sau đó, người trong hắc đạo rốt cuộc không xuất hiện nữa, đảo mắt đã vài thập niên qua đi, lão nhân vốn tưởng rằng người trong hắc đạo đã chết, lại không nghĩ rằng, hôm nay tôi đi vào Chung gia, liếc mắt một cái đã bị nhìn ra trên người trúng tà pháp của người trong hắc đạo.

Buổi tối ngày hôm nay, cái người Chung Tức Ly này, chính là muốn đi tìm tôi, nhưng vừa mới ra khỏi cửa, thì đã thấy tôi ở trong sân, cho nên lúc này mới dẫn tôi tới phòng ông ta, nên mới xảy ra chuyện vừa rồi.

Nhưng mà tôi lại có chút kỳ quái, theo lý thuyết, tôi đã ẩn thân, Tiểu Bạch cũng ẩn thân, làm sao mà ông ta lại thấy được chúng tôi? Ngay cả Chung Lương thần cũng không phá nổi pháp thuật của tôi, cậu ta chỉ là một đứa bé, chẳng lẽ là…

Tôi liếc mắt nhìn ông lão một cái, vừa muốn nói lão nhân gia đạo pháp cao cường, Chung Tức Ly liền cười nói.

- Ông nội có nói qua, oán thai là tà pháp cực kỳ âm độc, lấy tóc hoặc máu trên người anh làm vật dẫn, một khi anh sử dụng pháp thuật thì Cấm Pháp của anh sẽ tự sụp đổ, hoặc là, tạm thời không thể thi triển.

Tôi tức khắc kinh hãi, thì ra là như thế này, như vậy vừa rồi lúc sau lưng tôi phát ngứa, là lúc ẩn thân pháp cũng đã tự động bị phá?

Lão nhân nói.

- Không sai, tuy rằng Cấm Pháp Hàn gia lợi hại, vừa rồi con cũng có thể tự mình loại bỏ, thế nhưng sau khi oán thai bị mạnh mẽ xua đuổi, oán niệm sẽ gia tăng, hơn nữa nó sẽ coi con là thù, một khi để nó chạy thoát, về sau con sẽ không có một ngày yên tĩnh, bởi vì loại pháp thuật như oán thai này, thật sự là làm người khó lòng phòng bị, cho nên, ông mới để Tiểu Ngũ dùng huyết hồ lô dẫn nó ra, lại tăng thêm trấn phục, như vậy là phương pháp ổn thỏa nhất.

Tôi liên tục gật đầu, ông lão nói rất đúng, chẳng qua tôi chỉ ở khách sạn ngủ một đêm, vậy mà không hiểu sao trên lưng lại có thêm một thứ đồ dơ như thế, nếu như thật sự bị nó theo dõi, đó nhất định giống như là dòi ở trong xương, đi đến nơi nào cũng đều phải phòng bị, thật sự là làm người ta chán ghét.

Như vậy, cái người gieo oán thai lên người tôi, chính là người trẻ tuổi Kỷ Khôn ở khách sạn, bây giờ tôi hoàn toàn có lý do tin tưởng, chắc chắn hắn là truyền nhân của người trong hắc đạo năm đó, hoặc là hậu đại.

Lập tức, tôi ngẩng đầu nói với ông lão.

- Ông ơi, không biết ông nói chuyện ở nơi này có tiện hay không?

Ông lão chậm rãi gật đầu nói.

- Con có nói cái gì muốn nói thì cứ nói ra đi, tuy rằng ông đã già nua vô năng, không để ý tới chuyện bên ngoài, nhưng còn không có người dám tới nghe lén.

Ông ta ngẩng đầu nhìn Chung Tức Ly, lại nói.

- Con đi xem thử cha con có ngủ hay chưa?

Chung Tức Ly rất nghe lời, gật gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, sau một lát, bên ngoài nhẹ nhàng truyền đến một tiếng đóng cửa.

Lúc này ông lão mới nói với tôi.

- Ông biết, đứa nhỏ này ở đây thì con sẽ có điều cố kỵ, nhưng mà nó với cha nó không giống nhau, nó là một đứa bé ngoan.

Tôi gật gật đầu, đứa nhỏ này nhìn khá tốt, vừa thông minh lại nghe lời, làm người còn rất đôn hậu, bản lĩnh đuổi quỷ đánh quỷ nhìn cũng không tồi, nhưng mà, việc này rốt cuộc vẫn có liên quan tới cha cậu ta, ngay ở trước mặt con mà nói xấu cha thì vẫn không tốt lắm.

Hiện tại trong phòng chỉ còn ba người chúng tôi, vì thế tôi kể tất cả những chuyện gặp được ở khách sạn nói cho ông lão nghe một lần, hơn nữa cuối cùng nói cho ông ta, cái người trẻ tuổi tôi vừa nói, ở ngay trong thư phòng đại viện Chung gia, cùng Chung Lương Thần tiến hành bàn bạc chuyện gì đó có vẻ thân thiết lắm.

Ông ta vừa nghe lời này, sắc mặt nhất thời hiện ra vẻ phẫn nộ, Tiểu Bạch không nhịn được, nói.

- Ông nội chờ ở đây, con đi kéo chú ba về đây cho ông nội!

Cậu ta nói xong thì muốn chạy đi, làm tôi phải vội vã kéo trở về, quát khẽ.

- Cậu điên rồi chắc, loại chuyện như thế này nào có thể lập tức đối chất với nhau được, lại nói, vừa rồi chúng ta bại lộ một chút, hiện tại người kia khẳng định đã rời đi, không có chứng cứ, chú ba cậu sẽ thừa nhận chuyện này sao?

Tiểu Bạch nói.

- Như vậy thì em sẽ đi gặp chú hai, cho dù người nọ có rời đi cũng khẳng định ở trong thôn, hoặc là ở xung quanh thôn, cứ ra tay bắt người này về đây không phải là xong rồi sao, vừa rồi em nghe hiểu hết đó, tên kia khẳng định chính là đồ tử đồ tôn của người trong hắc đạo mà ông nội nói, khẳng định không phải cái thứ tốt lành gì.

Tôi lắc đầu nói.

- Cậu không cần phải lo lắng, bây giờ đã tối lửa tắt đèn rồi, chưa chắc gì chú hai của cậu đã bắt được người đó? Lại nói, trong thôn này có bao nhiêu người, có thể trợ giúp cậu cùng chú hai cậu, có bao nhiêu là giúp đỡ chú ba cậu, cậu cứ lỗ mãng hấp tấp muốn hành động, đến lúc đó không cẩn thận bị cắn ngược lại một cái, xem cậu giải thích như thế nào.

Tiểu Bạch ngây ngẩn cả người, ông lão gật đầu nói.

- Không tồi, Tiểu Thiên nói rất đúng, kỳ thật mấy năm nay, mặt ngoài thì chú ba con có vẻ thành thật, nhưng mà nhân lúc ông không biết đã làm bao nhiêu thứ rồi, nương cơ hội này, ông cũng muốn nhìn một chút, vị trí cao nhất của Chung gia, rốt cuộc có thể cho nó được hay không, nếu như nó thật sự cấu kết với kẻ xấu, như thế thì …

Khi ông ta nói chuyện, ánh mắt luôn nhìn về phía Tiểu Bạch, Tiểu Bạch bị dọa liên tục xua tay.

- Ông nội, ông đừng nhìn con như thế, vị trí tộc trưởng này ai thích thì ngồi đi, nhưng mà ông cũng đừng bắt con phải gánh vác, con chỉ muốn làm một mỹ nam an tĩnh mà thôi.

Ông ta có hơi hơi mỉm cười, ngữ khí lại nghiêm túc.

- Con không cần sợ, con là trưởng tôn Chung gia, mặc kệ con có ngồi lên vị trí tộc trưởng hay không, thì con vẫn phải đảm đương trách nhiệm của mình, truyền thừa thiên sư, không thể bị đứt đoạn ở thế hệ này được.

Tiểu Bạch dùng sức gật đầu nói.

- Đó là tự nhiên, ông nội cứ yên tâm, nếu như chú ba là một tên hỗn đãn, con tuyệt đối không tha cho chú ấy, kia gọi là gì ta? À, đại nghĩa diệt thân!

Ông ta nhìn Tiểu Bạch, phất tay nói.

- Các con đi về trước đi, ngày mai, xem thử lão tam có hành động gì không. Ông nghĩ, nếu như lương tâm của nó bị chó tha đi rồi, đại khái, ngày mai sẽ phải hành động.

Ông ta thở dài một tiếng, chậm rãi nhắm hai mắt lại, dường như không muốn nhiều lời thêm nữa.

Tôi nhìn Tiểu Bạch, quăng cho cậu ta một ánh mắt, hai người cùng nhau rời khỏi phòng, Tiểu Bạch vô cùng lo lắng nói.

- Anh, buổi tối hôm nay, cứ chịu đựng như vậy sao? Anh nói coi lỡ đâu giữa đêm nay bọn họ trộm ra tay, thì làm sao đây?

Tôi ý bảo cậu thấp giọng nói chuyện, lắc đầu nói.

- Tôi nghĩ không thể, đại khái ý của ông cậu lúc vừa rồi, cũng là cái dạng này, rốt cuộc gì thì chú ba của cậu cũng là tộc trưởng, cậu là cháu trai của ông ta, cho dù ông ta có muốn đổ tội lên đầu cậu, thì cũng phải tìm một cái lý do thuyết phục người ta, sẽ không dễ dàng xuống tay với chúng ta, lại nói, bây giờ ông ta còn không rõ ràng chi tiết của tôi, tuyệt đối không dám hành động thiếu suy nghĩ, tôi thấy, khả năng cao nhất là ông ta sẽ tới thăm dò tôi, nhưng mà …

Tôi mới nói được đến đây, trong lòng bỗng nhiên nhớ tới một sự kiện, không khỏi bật thốt lên nói.

- Không xong!

Tiểu Bạch vội la lên.

- Cái gì, cái gì không xong?

Tôi lắc lắc đầu, không nói gì, trong lòng lại suy nghĩ, nếu tôi là Chung Lương Thần, sẽ tìm cái lý do “phục chúng” gì, để định tội Tiểu Bạch?

Không sai, chính là buổi tối hôm nay, buổi tối hôm nay là cơ hội tốt nhất, cũng là cơ hội duy nhất, nhất định ông ta sẽ không bỏ qua, nếu thật sự chờ đến buổi sáng ngày mai, chỉ sợ Chung Lương Thần sẽ lập tức dẫn người tới bắt chúng tôi, bởi vì ông ta tuyệt đối sẽ làm cho toàn bộ người trong thôn tin rằng, buổi tối hôm nay tôi cùng Tiểu Bạch cấu kết với nhau, đi trộm Xương Chung Quỳ, rồi trốn khỏi Chung gia.

Trên trán tôi lập tức tuôn một lớp mồ hôi lạnh, lập tức hỏi Tiểu Bạch.

- Xương Chung Quỳ, hôm nay chúng ta đi ra khỏi từ đường, chú ba cậu đã để Xương Chung Quỳ ở chỗ nào?

Tiểu Bạch suy nghĩ một lát rồi nói.

- Em cũng không để ý lắm, cái thứ đó đều do chú ba em định đọat, chú ấy muốn để ở chỗ nào, thì có thể để ở đó.

Tôi dậm chân nói.

- Tôi lo lắng chính là cái này, đi, chúng ta lập tức trở về!

Tôi kéo Tiểu Bạch chạy ra bên ngoài, lúc chạy tới cửa, thiếu chút nữa trực tiếp xông ra ngoài, vội vàng từ trên người lấy ra hai tấm Ẩn Thân Phù, đưa cho Tiểu Bạch một cái, sau đó dán ngay lên người.

Hiện tại ánh đèn trong viện đã dập tắt, cũng không có động tĩnh của Tiểu Ngũ, nhưng trong tiểu viện tối tăm này, nhất định có trạm gác ngầm do Chung Lương Thần bày ra.

Chỉ là tôi vừa mới dán Ẩn Thân phù lên trên người, duỗi tay đẩy cửa đang muốn đi ra ngoài, phía sau trong phòng ông nội Tiểu Bạch, bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng cười lạnh.

- Hừ, Chung Vạn Sơn, thì ra ông cũng có một ngày nằm trên giường không dậy nổi này…

Thanh âm này lạnh băng âm trầm, nhưng nghe vào tai lại như đang còn trẻ tuổi, tim tôi tức khắc trầm xuống, đây đúng là giọng của người trẻ tuổi kia, Kỷ Khôn.

Tôi cắn chặt răng, một tay đẩy Tiểu Bạch ra ngoài, hạ giọng nói.

- Cậu mau trở về, không được để người nhân cơ hội vu oan cho chúng ta, nơi này giao cho tôi!

 

0.25692 sec| 2442.211 kb